Anh gọi điện cho em vào ngày mùa đông lạnh, lạnh như câu nói anh buông tiếng một song càng khiến cho lòng em thêm nhung nhớ: “Giáng sinh này chẳng thể ủ ấm cho đôi bàn tay của em được rồi. Công trình không hoàn thành đúng tiến độ, anh phải ở lại”.
Em hiểu, yêu một người ở cách xa là phải biết chấp nhận những cô đơn, đi một mình một lối, hi hữu nhận được điện thoại, hay một hộp quà nhỏ thì lấy đó làm vui.

Yêu người ở xa cần phải bản lĩnh để can đảm chối từ những lời mời, lời hò hẹn của các đối tượng ở gần. Và còn phải biết giảng giải để ba má hiểu, kẻo lại cho rằng mình đợi tốn công, vô ích. Song bản thân phải tin thì mới thuyết phục người khác chứ, vậy nên em chỉ lo ngày nào đó tình ái bị khoảng cách làm cho phai nhạt, chính em còn chẳng tin ở mình, tin ở anh, ở tình yêu của hai đứa thì sao?

Đã có lúc em mỏi mệt tưởng như không đủ sức vượt qua, nhưng em lại không nỡ buông đôi bàn tay đã từng giữ nhau ngần ấy đoạn đường. ái tình đã tiếp thêm cho em sức mạnh để tin ở ngày mai, em và anh sẽ mãi bên nhau như ước nguyện.

Tranh quà tặng

Dạo này Kiên rất hay đến chơi nhà e.m Kiên sáng ý, lành tính, và quý em từ thời còn đi học. Em biết nhưng chẳng thể đáp lại tình cảm ấy. Qua mấy niên học đại học hai đứa vẫn giữ giao thông với nhau, đến khi em và Kiên cùng có công việc ở gần nhà thì Kiên lại càng tiến công em mạnh mẽ.

Còn anh, công việc của anh ở gần đây đã khá tốt nhưng anh đã xung phong đi xa để nhận cương vị quản lý. Xa người yêu, điều đó với em thật đáng sợ nhưng anh quả quyết sẽ chỉ làm một thời gian, chứng tỏ khả năng của mình rồi sẽ xin ra. Tính là vậy nhưng đâu có dễ, một năm rồi hai năm anh vẫn gắn mình nơi miền đất đỏ xa xăm.

Năm trước hết anh xin nghỉ được hơn một tháng từ lễ giáng sinh cho đến tết Nguyên đán, thăm gia đình, thăm em, còn năm nay… Mùa đông lại giá hơn rồi.

Giữa tháng mười hai, công ty em và những công ty bên cạnh đã trang hoàng cho vài tán cây cao phía ngoài cổng, treo những dây đèn lập loè để mọi người cảm nhận không khí Noel đang dần tràn trề. Câu chuyện hàng ngày được bàn xung quanh đề tài, đi đâu chơi, mua quà gì cho người nhà nhân ngày này. Tối hôm đó công ty em cũng sẽ tổ chức vui chơi cho nhân viên, nhưng em không tham gia mà muốn ở nhà kẻo cha mẹ buồn. Và cũng do, một mình ở những nơi đông đúc đó em càng thêm cô đơn.

Trước Noel một ngày, Kiên mời em đi cafe, đồng thời tặng em quà, là một con thú bông xinh xẻo đựng điện thoại. Em chợt nhớ đến chiếc xe kéo bằng gỗ anh tặng cũng dùng để chứa điện thoại, ai nấy đều khen độc đáo, ngộ. Kiên lại hỏi em: “Trời rét nhỉ, tay tớ ấm lắm, cậu muốn mượn không?”. Em ngước nhìn Kiên và lắc đầu. Cũng vì em nhớ đã có lần anh bảo em như vậy. Khi đó em đã ngả đầu vào vai anh, cầm lấy bàn tay đang cóng của anh vì biết anh vừa mới đi xe đến. Còn Kiên, có thể tay cậu ấy ấm thật, nhưng có nhẽ nắm đôi bàn tay ấy không thể khiến lòng em ấm lên. Vì trong em một khoảng trống thương nhớ còn lớn lắm.

Kiên không nản, vẫn hẹn em tối mai đi xem nhà thờ làm lễ. Lại một lần nữa em lắc đầu. Em và bạn ấy chỉ là bạn mà thôi.

Tối Giáng Sinh, nhà em dù ở trong ngõ cũng nhận thấy sự nờm nợp của bên ngoài, tiếng xe cộ rộn rịch, nhộn nhịp hơn hẳn ngày thường. Từ mọi ngả đường họ đổ về nơi nhà thờ xứ. Cũng thật lạ, dù đã biết anh sẽ không về, sao mắt em không thôi hướng về phía cổng. Em vẫn run run mơ hồ chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra.

Tám giờ, em cùng cha mẹ ngồi chuyện trò và xem TV, chốc chốc vẫn ngó điện thoại xem anh có nhắn tin. Em thậm chí còn nhấc máy lên định gọi hỏi han anh rồi lại đặt xuống. Em đã bắt đầu dỗi rồi. Sao chẳng một dòng tin thế ý trung nhân?

Chợt nghe tiếng xe máy đỗ xịch, rồi tiếng lạch xạch mở cổng nhà em, mà lạ cái là con Laika không sủa. Tim em đập dữ dội, sững sờ lúc thấy anh bước vào chào ba má, theo sau là con Laika đang vẫy đuôi mừng rối rít.

Anh chững chạc thưa chuyện với bác mẹ em về kế hoạch lớn của hai đứa khi anh sắp có quyết định chuyển ra ngoài này. Rồi anh xin phép được đưa em đi chơi, em vẫn chưa nói được gì vì quá bất thần trong khi anh áp đôi bàn tay em vào má anh, dịu dàng nói: “Đây là món quà cho bồ ở xa!”.